Trang chủ

Powered By Blogger

FLASH ĐẸP TẾT "ÂM LỊCH"

Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

TẠI SAO BÚT CHÌ CÓ TẨY

TẠI SAO BÚT CHÌ CÓ TẨY



Có người hỏi: vì sao bút chì có tẩy?
Chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng rồi sao:
để xóa đi những chữ viết sai, viết chưa đẹp hoặc
để xóa hoàn toàn một đoạn văn nào đó!

Vậy có bao giờ bạn tự hỏi mình: phải chăng trong cuộc sống này, chúng ta cũng cần có một cục tẩy cho riêng mình?

Để xóa đi những sai lầm của người khác và của chính bản thân ta!
Có lúc chúng ta keo kiệt, không dùng đến cục tẩy đó khiến cho những trang giấy cuộc đời nhem nhuốc những dòng gạch và xóa!

Bất cứ ai cũng có lúc gặp sai lầm, bất cứ ai cũng gây ra những lỗi lầm khắc sâu trong lòng người khác!

Có người ghi nhớ để rồi mãi mãi khắc khoải vì vết thương đó!
Có người để nó bị thời gian xóa đi, trống trơn phẳng lặng
để viết lên những bài viết cuộc đời đặc sắc hơn, ý nghĩa hơn!

Người ta nói rằng cuộc đời là một trang giấy trắng, và chính chúng ta sẽ quyết định viết nó như thế nào! Khi một đứa trẻ mới vào lớp một, cô giáo không cho chúng viết bằng bút bi mà viết bằng bút chì!

Bởi vì sao bạn nhỉ? Vì bàn tay yếu ớt của các bé nhất đính sẽ có lúc viết những nét nghuệch ngoặc, sai từ này từ khác! Và khi đó, bé sẽ dùng tẩy để tẩy đi những chữ viết chưa đúng, chưa đẹp của mình!

Chúng ta cũng vậy, không ai sinh ra đã có thể viết lên những bài ca cuộc đời một cách hoàn chỉnh!
Có lúc chúng ta vì vội vã mà đi sai phương hướng dẫn đến những hậu quả khôn lường, có lúc vì chủ quan mà mắc sai lầm không thể sửa chữa!

Làm thế nào đây?
Ngồi trách móc bản thân và hứng chịu những lời trách móc của người khác?
Như vậy có giải quyết được gì không?

Lúc ấy chúng ta cần biết tẩy đi những sai lầm mắc phải và làm lại từ đầu với những bước đi thận trọng hơn!
Không ai có thể trưởng thành mà chưa một lầm vấp ngã hay mắc sai lầm!

Mỗi em bé trước khi biết đi cũng trải qua quá trình chập chững với không ít lần vấp ngã!
Đừng tự trách bản thân mình quá nhiều bạn ạ!
Cũng như đừng trách móc những người khác khiến họ cảm thấy mình kém cỏi mà mất hết niềm tin vào chính bản thân họ!

Hãy biết chấp nhận sai lầm như một điều tự nhiên trong cuộc sống để đối mặt với sai lầm và thất bại một cách nhẹ nhàng hơn! Bạn biết đấy, cục tẩy sinh ra để xóa đi những chữ viết chưa được tròn trịa, chưa được chính xác thì chúng ta cũng hãy dùng cục tẩy của mình – sự bao dung và thứ tha để tẩy đi những sai lầm của mình và người khác mắc phải!

Đừng quá khắt khe với người khác, cũng đừng chỉ nhìn vào những sai lầm của họ mà đánh giá con người họ!
Bất kỳ ai cũng có lúc mắc phải sai lầm. Quan trọng là họ biết mình sai để sửa. Còn chúng ta đừng chỉ biết nhìn vào những sai lầm đó, mà hãy nghĩ đến những gì họ đã cố gắng, đã nỗ lực để làm tốt công việc của mình!
sưu tầm

Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

Ngày này năm ấy ( 26/3/1996 - 26/3/2013)



Tình đầu

Anh ạ! Tính ra thời gian hai đứa mình yêu nhau được    sáu năm rồi  anh nhỉ ? Chuyện tình của  chúng mình cũng như bao lứa đôi khác đều có vui, có buồn, có yêu thương, có giận hờn,  có khó khăn tưởng chừng không vượt qua được.


    Tình yêu của đôi mình như “đốm lửa hồng được ấp ủ trong tro lạnh và chỉ có thể  cời trong tro lạnh mới tìm được than hồng”, trải qua bao gian nan thử thách của thời gian mới được thổi bùng cháy và thắp sáng... Anh và em đã cùng nhau vượt qua bao thác lũ để có hệ quả của mối tình đầu chung thủy là một “Happy Wending” cho đôi ta.


Mới đó thấm thoắt đã tròn 17 năm rồi kể từ  ngày cưới ( 26/3/1996 – 26/3/2013). Ngày xưa chỉ 2 người, giờ đã trở thành một  gia đình với 4 thành viên ồn ào, náo nhiệt khi bình minh và mỗi buổi chiều về. Hai vợ chồng Gianghuong đã có hai “thiên thần” như Hảo và Đức Thiện đáng yêu lắm! Kỷ niệm 17 năm ngày cưới, cũng là 17 năm trải nghiệm qua bao niềm vui, hạnh phúc, pha trộn với bao nỗi buồn và khổ đau..thử thách của cuộc sống, giờ mình đã có một gia đình đầm ấm, hạnh phúc…! Thế mới biết: “Hạnh phúc đâu phải một ngôi nhà xây sẵn cho chúng ta đến ở..” 



    Em nhớ lắm! Ngày nào anh thường đứng chờ trước cổng trường để đón em về…Đấy là một trong những kỷ niệm được nâng niu gìn giữ không bao giờ phai nhạt. Trải qua bao năm tháng từ khi nên nghĩa vợ chồng, đến nay chúng mình đã có một gia đình đầy đủ. Mong sao mình vẫn và sẽ mãi yêu thương nhau đậm đà như buổi ban đầu, anh nhé!!


CÙNG VUN ĐẮP TƯƠNG LAI 

  Không ai có thể biết hay nói trước được điều gì có thể xảy ra trong tương lai, nên những giận hờn, buồn vui, hạnh phúc trong quá khứ là bài học cho hiện tại, em và anh chỉ mới đi được 1/3 đời người mà thôi.




   Em nghĩ rằng: Cuộc sống không bao giờ phẳng lặng và an nhàn cả, mà còn rất nhiều đắng cay ngọt bùi, chông gai ở phía trước, nên em mong chúng ta hãy cùng nhau chung sức, chung lòng cố gắng mỗi ngày cùng vun đắp cho tổ ấm gia đình nhỏ bé của chúng mình thêm đầm ấm nghe anh!

   Sài Gòn, tháng 3 – 2013.


 



Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013

Tớ và Cậu

Đã có lúc, tớ tự hỏi, đến bao giờ tớ mới tìm được một người có thể hiểu tớ và thương yêu tớ thực sự.

Đó là người có thể cười cùng tớ khi tớ vui, khóc cùng tớ khi tớ buồn, nâng đỡ tớ khi tớ vấp ngã, lắng nghe khi tớ nói, cảm thông khi tớ phạm lỗi…

Từng ngày lớn lên, tớ nhận ra những điều đó gộp chung trong một con người mà tớ tìm kiếm là không thể, bởi đôi khi chính tớ còn không hiểu nổi bản thân mình.

Một ngày, quá mỏi mệt, tớ đã dừng lại.

******

Thế rồi, tớ nhận ra sự có mặt của cậu trong cuộc sống của tớ, nhưng…

Lúc tớ khóc…Cậu chẳng bao giờ khóc cùng tớ, không đưa khăn giấy cho tớ lau nước mắt, cũng chẳng hề an ủi tớ. Cậu chỉ ngồi đó, lắng nghe tớ khóc…lâu thật lâu, để đến khi mệt nhoài, tớ dựa vào vai cậu ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Bên cạnh tớ, cậu như “lò sưởi ấm áp”, tỏa ra hơi ấm làm khô những giọt nước mắt lăn trên má tớ. Khi đó, tớ biết rằng “một bờ vai” vững chắc chính là thứ mà ngay lúc này tớ cần nhất và tớ đã tìm thấy ở cậu…

Không một lời nói, tớ cảm nhận được hơi ấm từ sự chia sẻ, sự an ủi chân thành trong một bầu không khí lặng im đến lạ kỳ.

******

Khi tớ vấp ngã…Cậu không nâng tớ dậy, cũng không chìa tay cho tớ nắm. Nhưng lặng lẽ, cậu đi tìm cho tớ một con đường tốt hơn, có thể con đường đó cậu không biết sẽ như thế nào, nhưng cậu sẽ đi trước mở đường, cậu như “ngọn đuốc sáng” soi rõ cho tớ tránh được mọi vấp ngã không đáng có. Bởi vì, cậu muốn tớ tự đứng lên trên chính đôi chân của mình, để tớ nhận ra tớ có đủ sức mạnh tiến lên phía trước, để tớ thấy được sai lầm của mình và không bao giờ lặp lại.

Đường còn dài lắm, một bàn tay chìa ra có thể nâng đỡ tớ ngay lúc này, nhưng sau đó, ai ở bên tớ khi trời mưa gió bão hay đêm tối mây đen, chỉ có cậu mà thôi!

******

Khi được gần cậu, tớ hiểu được “ý nghĩa của sự sẻ chia thực sự”…rằng:

- Hành động luôn có ý nghĩa hơn biết bao lời nói!

- Lắng nghe không chỉ bằng đôi tai mà bằng cả trái tim!

- Giúp đỡ không chỉ bằng đôi tay mà bằng cả tấm lòng nhân hậu!

Nụ cười hiện trên môi cậu làm sáng cả một khoảng trời quanh tớ… khoảng trời của niềm tin, ước mơ và hy vọng!

Cám ơn cậu! Vì cậu không phải là một ai khác!