Viết cho Đất và Người nơi ta đã, đang và sắp bước chân qua…
Nhớ, từ khi nào đó đã nói: "Vì có Đời và Đạo nên con người ta mới có hai chữ Đa Đoan".
Đời người như một dòng sông, cứ trôi mà chẳng biết đợi mình phía trước là gì. Hy vọng, niềm tin, khổ đau, hạnh phúc… Thậm chí là những kế hoạch cuộc đời đã được vạch ra rất chắc chắn, vững vàng. Nhưng cũng không thể là đáp án cuối cùng. Chỉ khi nào sợi dây giữa ta và đời đứt...
Đã mang kiếp phận người, ta cũng thế. Trôi trên sông đời…
Những quãng đường ta đã đi qua…
Có những khoảnh khắc niềm vui, hạnh phúc như không bờ bến...
Có những tổn thương tưởng chừng có thể quật ngã một ta bé nhỏ…
Có khi cô đơn như khiến ta rơi xuống một vực sâu không đáy…
Có đêm nằm xuống ngủ, nước mắt lăn dài, ta đã mong rằng, hãy chìm trong một giấc ngủ mãi mãi, đừng bao giờ tỉnh dậy...
Có lúc phải đau đáu kiếm tìm một tâm hồn trong vô số những Con Người mà ta đã gặp…
Có những đoạn đường ta đi qua vội vã, để rồi phải ngoái lại nhìn…
Có những cuộc kiếm tìm bất tận, mà khi sực tỉnh, ta chẳng biết mình tìm gì, cần gì…
Bởi ta muốn ta là Con Người.
Vấp ngã, rồi đứng lên, đi tiếp, có gì đâu! Khi đi qua, tất cả với ta nhẹ tựa lông hồng.
Nhưng mỗi bước về sau, ta càng thận trọng hơn, chậm rãi hơn, cứng cáp hơn… để cảm nhận thật sâu trong từng khoảnh khắc. Để yêu thương hơn những con người đã, đang, và sẽ lướt qua đời mình, dù chỉ trong thoáng chốc.
Duyên! Dường như những con người ta gặp, những mảnh đất ta đi qua đều là Duyên.
Có những nơi ta đi qua, những người ta gặp mà tâm hồn ở lại. Giằng co, mâu thuẫn, để rồi bước chân đi mà lòng xon xót. Là “đất hóa tâm hồn” hay tâm hồn đang hòa vào người, vào đất? Ta không biết nữa. Bởi đa cảm hay do ta đã yêu mọi thứ quá nhiều, yêu đến đam mê và hóa mình vào nó...
Vậy nhưng ta vẫn đi. Vì những chặng đường dài đang ở phía trước chờ đợi ta đến để gieo hạt giống yêu thương.
Biết gặp gỡ là Duyên nhưng sông đời không dừng lại. Và mỗi người cần một con đường riêng trong cuộc kiếm tìm đích đến. Ta biết, trên những ngả rẽ đời mình, có thể không ai là bạn đồng hành vĩnh viễn. Vậy nên ta muốn gửi những yêu thương ở lại trên mỗi bước chân đi. Nắm bắt tương lai không có nghĩa là xóa đi quá khứ. Ta tin thế. Và ta vui khi biết mình còn có thể nắm giữ được nhiều điều tốt đẹp.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn thảng thốt giật mình để lệ rơi khóe mắt khi: "Người đi? Ừ nhỉ, người đi thực..." - Không biết gần 70 năm trước Thâm Tâm nghĩ gì khi viết câu ấy? Có giật mình, bàng hoàng giống như ta? Hoảng hốt giật mình ngay cả khi đã biết.
Mong rằng, mười năm, hai mươi năm sau, hay lâu hơn nhiều nữa trong cuộc hành trình đi tìm đích đến, ta lại có Duyên để được gặp nhau.
Mong rằng, những yêu thương đã gieo không bị thời gian và bụi đời mai một...
Mong rằng, những chặng đường phía trước sẽ có nhiều hạt được nảy mầm mỗi bước ta qua.
... Để tròn Duyên với Đời và Đạo khi dòng sông dừng lại trong ta.